Previous Page  70 / 120 Next Page
Information
Show Menu
Previous Page 70 / 120 Next Page
Page Background

Xuân Đinh Dậu 2017

70

Vừa rồi, Hoàng tử Anh William, Công

tước xứ Cambridge đến Việt Nam với

dày đặc các hoạt động liên quan đến

bảo vệ các loài hoang thú. Sứ quán

Anh đã mời đích danh tôi và năm người

khác (gồm nhà báo, ca sĩ, diễn viên và

nhà bảo tồn) - những người được biết

đếnvới nhiều đónggóptrong lĩnhvực

bảo vệ môi trường. Chia tay Hoàng tử

và các đại sứ bảo vệ tê giác, voi và

động vật rừng, trở về, tôi đã nghĩ và

hối hận miên man về một chuyến đi săn

nhuốm máu của mình ở Nam Phi. Quả là

chưa bao giờ tôi dám kể với ai điều đó.

Những phát súng vô đạo

Chuyện là thế này: trong quá trình điều tra xâm

nhập các tổ chức buôn lậu ở châu Phi, nhóm chúng

tôi phải vào rất nhiều vai để ba bốn cùng với các đối

tượng da đen, da trắng và da vàng đi săn, đi thì thụt

buôn bán môi giới hoặc ăn chơi kiểu dân anh chị ở

nhiều nhà hàng quán bar overnight (trắng đêm). Đi từ

Johannasburg đến Cape Town, từ Kruger đến thủ đô

Petoria. Một trong các chuyến đó, tôi đã tiếp cận với

ông trùm buôn sừng tê giác khét tiếng trên thế giới,

cực kì ăn chơi và ranh mãnh. Cuộc điều tra ấy của

chúng tôi đến giờ vẫn chưa kết thúc và chưa bao giờ

tôi cảm thấy an toàn khi công bố các tài liệu mình đã

có. Chuyện đó xin nói ở một dịp khác.

Chỉ biết rằng, cái ám ảnh tôi nhất, từ hôm đó đến

tận khi viết những dòng này, vẫn là cảnh giết chóc vô

đạo các loài động vật tuyệt sắc. Gã da đen ngồi

chồm hỗm ở cái ghế đẩu bằng sắt thiết kế bung

biêng trước mũi xe. Gã da trắng bồng bềnh cầm

khẩu súng săn nòng to như ống điếu, kiêm luôn lái xe

địa hình. Hắn nạp đạn, dâng súng ngang mặt cho

người giàu có và người thích thể hiện đẳng cấp bằng

cách kết liễu sự sống của con vật khổng lồ tội nghiệp.

Xe đặc chủng leo vào khu safari rộng mênh mông,

đó là một thế giới bảo tồn do tư nhân quản lí. Tê

giác, sư tử, ngựa vằn, sơn dương, voi... cứ hồn nhiên

nô đùa. Chúng cứ “bánh đúc bày sàng” ra đó, có

trời mà trốn thoát, nhất là trước các họng súng hiện

đại của thế kỉ 21.

Hôm ấy, tôi có bắn thử. Bắn một miếng giấy

tượng trưng cho gương mặt “sát thủ” ở xa xa. Súng

giật rất mạnh, tôi bật ra phía sau trước sức ép của

báng súng tì vào bả vai và kính ngắm trước trán. Một

người đi săn ngồi trên xe bán tải hai cầu đã nổ súng

trước mắt tôi. Đàn sơn dương đầu bò lao đi, đen đặc

cả thung lũng, như một cơn mưa màu nâu xám. Một

loài vật gì đó, trông giống lũ hươu nai, chúng đi

thành đàn lớn, sừng cả đám cùng nhô lên tua tủa,

mờ ảo trong sương nắng. Lũ chim đặc trưng của

rừng châu Phi cắp cỏ rác làm vô số các cái tổ tròn

thuôn duyên dáng. Hàng nghìn tổ chim treo kín, treo

vàng các tán cây bìa rừng, chim bay như vãi trấu.

Chúng khéo léo tinh nghịch luồn mình từ dưới họng

ống của cái tổ, chui ngược lên tít trên cao. Người

khách săn nín thở, đĩnh đạc xiết cò và ngẩn tò te nhìn

chiến tích của mình. Anh ta say máu, chạy tiếp vào

các trảng cỏ savan và bắn tiếp nhiều phát nữa. Tiếng

nổ làm anh ta sướng phát rồ lên. Anh ta quẳng súng

và nhảy múa rồi đến gần một con sơn dương đầu bò

khổng lồ đang nằm thoài loài. Con vật thở dốc, mũi

nó phập phồng ướt sũng. Có vẻ như nó đang căm

phẫn. Cả đàn sơn dương vẫn túa đi bốn phương tám

hướng mong được thoát thân. Sau tiếng súng, chúng

tăng tốc khủng khiếp. Như có một trận động đất, một

cơn cuồng phong đang mù mịt cả cánh rừng.

Lũ tê giác cắm cổ chạy, con vật cao đến 3m,

nặng hàng tấn ấy, trông cồng kềnh vậy mà khi cận

kề sinh tử, nó chạy với tốc độ 65km/h (như khoa học

đã chứng minh). Lũ sư tử đực chậm rãi bỏ đi, có vẻ

như chúng không sợ lắm, chỉ chán nản “tránh voi chả

xấu mặt nào” thôi. Riêng đàn voi tai to như cái mẹt thì

khinh khỉnh quay các cặp mông khổng lồ lam nham

bùn đất về phía chúng tôi. Vừa rút đi vừa tranh thủ

bẻ lá rào rào. Như đàn voi chiến, chúng không sợ

tiếng súng hoặc mùi thuốc súng? Khổ thân chú sơn

dương đầu bò đực vạm vỡ. Người ta xiết cò vì họ

thích ra oai khi săn bắn thôi, chứ họ có thù oán gì

loài sơn dương hiền như nai cái. Đám thợ săn (trong

đó có tôi), cũng không cần thịt của sơn dương để ăn

sống làm người hoặc bán lấy tiền. Họ săn bởi họ

thích săn. Họ bắn bừa, bắn vào đàn vô thiên lủng

muông thú ở các cánh rừng giàu có nhất địa cầu đó,

thì bắn trượt khó hơn bắn trúng rất nhiều. Tài giỏi gì

đâu. Bọn voi nó khinh khỉnh quay đít vào mặt là đáng

đời, tôi thoáng nghĩ vậy.

Thú hoang loang máu, gục đầu. Đám người nhao

lên chụp ảnh tự sướng trước thi thể còn nóng hôi hổi,

những sợi lông cứng quèo bám quánh bùn đất của

con vật to đùng. Họ không chỉ bắn một phát và

không chỉ tước mạng sống của một con vật. Những

khẩu súng lớn được dựng kiêu hãnh bên xác con vật

vô tội, gương mặt hớn hở của đám thợ săn thời

a-còng, những chiếc điện thoại đắt tiền nhất thế giới

Rừng Nam Phi

&

Tử thần mang

miếng ngọc màu xanh

Ghi chép của

TRẦN TÂM AN

Một khu săn bán thú lớn ở Nam Phi

Châu Phi không có sự

phân bố của hổ,

nhưng họ đã nhập hổ

về, cho ăn đầu gà

chết từ các trang trại

rồi thả hổ ra cho

người khác săn

Hổ và sư tử đều được nuôi nhốt,

sinh sản hàng đàn và chúng bị tiêm

thuốc gây mê trước khi thả ra cho

thợ săn bắn, người ta bỏ ra hơn 10

nghìn USD để bắn một con thú lớn