Previous Page  64 / 92 Next Page
Information
Show Menu
Previous Page 64 / 92 Next Page
Page Background

64

Giấc mơ hồi sinh

Có giấc mơ được khơi lên từ những lời ca về một nơi

chốn bên ngoài làng quê buồn tênh và nghèo khó

Thôn nữ thả tóc ra gió

B t đầu mộng mơ…

Nhưng khi những gã trai ôm đàn ra đi

Thôn nữ trở về với mảnh vườn cũ

Lấy chồng, sinh con và tự nhủ,

Giấc mơ ngày ấy đã lụi tàn…

Có giấc mơ khởi nguồn từ một bóng hình

Bùng cháy từ những xúc cảm thiếu thời c n sót lại

Cháy hết que diêm rồi rơi vào bóng đêm hoang mang,

trống trải

Giấc mơ bỗng chốc lụi tàn…

Có giấc mơ b t đầu từ một cơn say

Từ những kiếm tìm trôi dạt triền miên trong tiềm thức

Nhưng khi men say đã hết

Giấc mơ cứ thế lụi tàn…

Có giấc mơ tượng hình từ những ý niệm cao xa

Từ những ý tưởng cóp nhặt siêu hình và mớ ngôn từ

không c n khả năng biểu đạt

Khi ngân mãi những điệp khúc tẻ nhạt

Giấc mơ tự nó lụi tàn…

Có giấc mơ nhen nhóm từ những cánh cửa khép hờ

Từ sự ám ảnh về những điều chưa được biết

Và khi nhận ra đằng sau cánh cửa không có gì hết

Ngoài những ảo ảnh vàng son

Giấc mơ bé con lụi tàn như lửa đóm…

Có giấc mơ được sinh ra từ một ánh m t nhìn xuyên

Từ sự quyến rũ chỉ có thể l ng nghe bằng tâm tưởng mà

không thể chạm tay hay nhìn thấy

Khi nỗi sợ qua đi và niềm tin vẫn c n ở đấy

Giấc mơ tự nó hồi sinh!

Lưu Hương

Đồng hồ ngược

Bên hồ Gươm, cuối mỗi năm, lại dựng sân khấu ca

múa nhạc với đồng hồ đếm ngược

Biển người chen chúc đồng thanh, triệu người cùng đếm

qua màn hình trực tiếp

10, 9,8,7... đón thời gian phía trước

Tôi muốn ngược thời gian

Về Hà Nội thư yên thuở cũ

Ngày anh và em c n bé

Thời bố mẹ, ông bà ta c n trẻ

Hà Nội tốc độ chậm, hồn hậu dân lao động, có lúc ảm đạm

và gày guộc như ảnh đen tr ng như tranh Phái nhưng đấy

là cái đẹp từ hồn cốt kiểu cách phong lưu, kiêu hãnh

Các bác xích lô, các bà, các cô gồng gánh c n quẩy nhịp

trong tranh

Chúng ta chờ ở ngày mai, lại mong hôm qua tái hiện

Hà Nội đẹp lên hay xấu đi?

Không có trả lời tuyệt đối

Sự hỗn loạn làm mất chất thanh lịch, nên thơ

Nhiều bê tông, mất sông hồ, nếp phố

Đồng hồ ẩn trên những tàng cây, mặt phố, mái nhà,

cảnh vật

Khoảng không o ép

Thành phố mênh mông

Dân số đông mà Hà thành đơn độc.

Cả đời này, tôi không đi hết Thủ đô

Làng nghề, làng rau, làng hoa, làng lúa

Sóng sông Hồng truyền sóng hồ Tây thành vân tay lịch sử

Truyền thuyết huyền thoại quanh đây an ủi người hiện đại

Những gì đã mất khó phục hồi trở lại

Thế mà tôi vẫn tin vào giấc mơ Hà Nội tinh tế, văn hiến

trong từng hơi thở kinh thành

Thành phố rất nhiều cửa hiệu gia truyền

Ngày cuối năm, tôi đi tìm thợ sửa đồng hồ lâu năm phố cổ

để thay pin chiếc đồng hồ năm mùa không đeo trên cổ tay

bên trái

Cơ thể Hà Nội cần chậm lại tiết tấu từ nhịp đồng hồ

sinh học mỗi công dân

Phố bị đào bới, gập ghềnh, vá víu

Một sớm mai phẳng phiu với nhiều vạch sơn tr ng

cho người đi bộ

Tôi ưa những bàn tay đẹp và thói quen ngầm để ý nhãn hiệu

đồng hồ, vật dụng trang sức xác định thời gian,

một tín hiệu khoe giá trị

Hà Nội, chiếc đồng hồ khổng lồ nghìn năm chưa lúc nào

ngơi mỏi

Nghìn năm lại ngừng trong 10 giây đếm ngược cuối năm!

VI THÙY LINH

31/12/2016

VTV

cảm xúc

mùa xuân