Previous Page  65 / 92 Next Page
Information
Show Menu
Previous Page 65 / 92 Next Page
Page Background

65

ngán cái rét khô đến nứt nẻ chân tay,

tóe máu ở môi. Hai là ấm lên những

bông hoa đào mới nở đúng Tết được.

Chứ trời rét mãi, những nụ xanh cứ như

“dậm chân tại chỗ”, có khi còn kẹn lại,

xám ngoét và rụng mất khiến tôi xót xa.

Có năm gần Tết trời còn đổ mưa phùn,

trời giăng một màn xám bạc ảm đạm,

tay chân mặt mũi chỗ nào hở ra mưa táp

vào buốt như kim châm, người áo ấm

vòng trong vòng ngoài còn ốm nữa cây

dầu dãi phong sương. Năm ấy cầm chắc

đào mất mùa, ra Giêng nắng ấm mới ùn

ùn nở hoa. May mắn hơn là những khi

cô phát thanh viên báo nhiệt độ 13 rồi

15 độ, mỗi ngày tăng lên một tí, lòng

tôi như mở cờ. Sáng nào tôi cũng nhìn

lên bầu trời ngóng nắng. Rồi tôi bắt đầu

đếm nụ hồng, là những chiếc nụ đã hé

mở lộ ra màu cánh hoa hồng như một

chấm đỏ nhỏ xíu nơi đầu nụ.

Loại hoa tôi yêu bằng tất cả tình yêu

mê đắm rất hồn nhiên của mình là loại

đào ta, đào truyền thống của xứ Bắc từ

ngàn vạn năm trước. Loại hoa đào cánh

đơn, mọc tự do chẳng theo thế nào,

chẳng bao giờ người ta uốn ép vì

vẻ đẹp của cành đào toát ra

từ thế rất tự nhiên, toát

ra từ những bông

hoa màu hồng

nhạt như một

người thợ pha

màu rất khéo

để cánh hoa

như được trộn

giữa sắc trắng

và sắc hồng, đẹp

mê man. Những

bông hoa ấy, ban đầu

là nụ thì màu xanh non,

khi nhú ra sắc hồng thì hơi

đậm và khi cái màu hồng ấy càng nhạt

đi thì là lúc nụ càng lớn lên để nở thành

bông. Tôi đếm từng chiếc nụ hồng đậm,

hồi hộp chờ từng chiếc nụ xinh xinh cứ

nhạt dần cho đến sáng sớm hôm sau,

biết chắc là hoa đã nở mà trong lòng

tôi vẫn bồi hồi. Nhìn bông hoa đầu tiên

bung cánh, ngắm những cánh hoa mỏng

manh thẹn thùng trong gió, ngắm từng

chiếc nhị đào còn ngậm những giọt

sương xuân, hoa mới nở đấy mà tôi ngỡ

như gặp người bạn cũ đã thân quen từ

lâu lắm. Suốt cả buổi tôi quanh quẩn

bên gốc đào, đến tận khi đi học vẫn lưu

luyến không muốn chia tay.

Có bông đầu tiên báo hiệu xuân về,

như được đà, chỉ vài ngày sau,

hoa đua nhau nở. Tôi

không còn đếm

được bao nhiêu

hoa nữa. Trời

đã ấm hơn,

nắng tỏa

vàng

rực rỡ

càng gọi

những

đốm

hồng nối

tiếp nhau

điểm xuyết

trên cành.

Nụ con chi chít

trên cành, lá non

cũng một vài chiếc nhú

lên càng làm cây đào trở nên

quyến rũ trong cuộc phô diễn vũ điệu

của mình. Cả góc vườn sáng bừng lên

khi nắng gọi hoa về hồng rực khắp

cành cây. Tết đã đến rồi.

Nhà tôi chỉ chặt một

cành đào nhỏ đem

vào cắm trong bình

còn lại vẫn để

cây đào nở hoa

chi chít như thế

mà không mang

bán, dù thiếu

thốn đến đâu.

Vì tôi thích hoa

đào, vì cả nhà tôi

ai cũng không muốn

mang bán hay cho đi

những bông hoa đẹp đến

nhường ấy. Tết những năm thơ

bé, vào mồng Một hay có mưa xuân.

Mưa mỏng nhẹ đến nỗi những cánh

hoa như được mơn man, lại càng như

tiếp thêm sức xuân mà nở rộ. Những

cánh hoa không hề bị dập nát, cứ long

lanh sương đọng. Cả không gian bàng

bạc xam xám mờ mờ mà màu hồng của

hàng ngàn vạn cánh hoa vẫn như được

điểm tô, như cùng nhau góp cái màu

hồng phai nhưng không nhạt ấy để lòng

tôi vui náo nức. Tôi ước mình khi trở

thành thiếu nữ, với bộ váy có hai cánh

tay áo như cánh tiên mỏng, trong suốt

như mưa, tôi nhẹ nhàng ngồi trên cành

hoa, dựa đầu vào những lùm hoa, hai

tay khẽ ve vuốt từng cánh hoa mà cả

cây không hề rung động.

Tôi cứ chìm đắm

vào giấc mơ hóa tiên

trong cổ tích như

vậy cho đến khi

hết mưa xuân.

Trời nắng trở

lại, cái nắng

tháng Giêng

ngọt trong

như mật. Lúc

này hoa mãn

khai. Cả cây

đào chẳng biết

lấy đâu sức mà

từng đốt cành chi chít

những hoa. Mỗi bông to

nhỏ khác nhau, ngay cả những

cánh hoa cũng cánh tròn cánh khuyết,

cánh thẳng cánh khum, cánh lại khẽ

quăn nơi rìa mép nhưng bông nào cũng

đẹp, cũng khiến tôi ngắm say sưa mê

mải quên giờ quên giấc. Thấp thoáng

trong cái màu hồng tươi sáng ấy là

những quả đào màu xanh non may mắn

đậu lại từ những bông hoa nở đầu tiên.

Nụ đào và quả đào non thoạt nhìn rất

giống nhau vì đều có màu xanh rất ngọt

ngào. Đào phai là giống đào duy nhất

có quả. Quả đào cho đến khi những

cánh hoa cuối cùng trên cây rụng hết thì

chuyển sang màu xanh bạc bởi lớp lông

tơ bên ngoài, phân nửa là chuyển màu

tía. Khi ấy hè bắt đầu về.

Một vài năm sau, cây đào có quá

nhiều sâu bệnh tự lụi dần, tôi chẳng còn

được ngắm đợi hoa đào với những niềm

vui nho nhỏ rất con trẻ ấy nữa. Việc học

hành cuốn đi, những bận rộn của cuộc

sống riêng tư cuốn đi, năm nào may

mắn có chút thời gian đi ngắm chợ hoa,

lòng lại thổn thức ước ao được bé lại,

trở về bên gốc đào năm xưa, xâu từng

bông hoa chè xanh lên cành, đợi đào nở

mà ngắm quên ngày quên tháng. Những

mùa đào thơ bé đã xa, đường về tuổi

thơ còn xa xôi vạn dặm.

Hương Giang