Previous Page  19 / 92 Next Page
Information
Show Menu
Previous Page 19 / 92 Next Page
Page Background

19

và từ đó lột tả được con người thật của

nhân vật. Đó là cảm nhận của khán giả,

thế còn nhân vật này trong thực tế?

Awei, theo đại từ nhân xưng tiếng

dân tộc Raiglay là “Mẹ”. Nhân vật chính

xưng Mẹ với chúng tôi để kể chuyện cho

thấy sự gần gũi, thân thiết và chân tình

trước ống kính máy quay. Tên thật của

Awei là Ka Tơ Thị Ném. Bà bị chồng bỏ

đi theo người khác nên xuống vùng lòng

hồ dựng chòi làm rẫy và ở đó một mình.

Mùa khô, khi gia súc chết hết vì nóng và

không có thức ăn, hai vợ chồng người em

về vùng lòng hồ ở cùng với bà để tranh

thủ bắt cá và trồng đậu. Khi mùa mưa

xuống, cỏ đã mọc lại, họ nhận lời đi chăn

gia súc thuê cho người ta hai năm ở cách

xa đó hơn bảy chục cây số nên mang theo

tất cả gia sản đi. Con lợn A Chou là người

bạn thân thiết nhất của Awei nên khi vợ

chồng người em mang nó đi, bà không

thể kìm lòng được...

Ngay từ đầu phim, Awei cố tỏ ra bình

thản với sự đơn độc, bà ấy nói: “Awei

thích sống một mình, chết thì các con

xuống lượm xác đi chôn thôi…”. Cuối

phim, bà nói thật lòng: “Làm sao thức

được hết cả đêm dài? Awei không muốn

chết đâu, muốn sống lâu với con cháu

chứ! Awei nhiều con cháu, nhớ thương

lắm mà…!”

Một vùng đất thiếu vắng bóng đàn

ông, chỉ có đàn bà và trẻ nhỏ. Những

người đàn ông đi tìm kiếm tương lai đã

bỏ đi không trở lại “vùng đất bị nguyền

rủa” – như cách mà những người đàn

bà Raiglay đã gọi tên. Thế nhưng, trong

phim, đó là một vùng đất rất đẹp, thơ

mộng. Chị bị ám ảnh nhất điều gì khi

thực hiện bộ phim tại đây?

Có một sự trong trẻo, hồn nhiên đến kì

lạ trong tâm tư của những cư dân Raiglay

vùng lòng hồ. Họ chờ đợi mà không biết

là mình đang chờ đợi. Họ hi vọng nhưng

cũng không biết là mình đang thầm hi

vọng mà cứ nghĩ rằng mình đành phải

chấp nhận. Chẳng hạn như câu chuyện

về mùa mưa, họ rõ ràng biết lòng hồ là

nơi duy nhất còn chút hơi ẩm để trồng

trọt. Canh tác một cách may rủi, họ mong

mưa, vì mưa sẽ cứu lại mảnh đất khô

hạn của họ suốt ba năm, cứu được đàn

gia súc, cứu được những nương ngô, rẫy

lúa đã khô cằn. Nhưng họ lại “lãng mạn”

đợi chờ những cơn mưa không quá lớn,

những đợt mưa không kéo dài. Vì chỉ như

vậy, nước hồ mới giữ ở lượng vừa đủ,

không dâng lên ngập úng cả nương rẫy

Ông Đỗ Quốc Khánh – Trưởng ban Khoa giáo:

Ba mùa

- bộ phim

tài liệu không chỉ nói chuyện môi trường, biến đổi khí hậu, di dân mà còn

là câu chuyện của văn hoá bản địa. Đó là bộ phim ám ảnh về cái đói, cái

nghèo nhưng không bế tắc mà đầy khát vọng sống và chất thơ. Thú vị nhất là

âm nhạc trong phim hoàn toàn là chất liệu của dân ca Raiglay, là tiếng sáo

trúc du mục hoang hoải, cuốn hút.

Trần Quý – đạo diễn phim

Ba mùa

:

“Phim về những con người dường

như đứng bên lề thế giới văn minh của điện, nước sạch

,

TV, điện thoại... Họ

chỉ có mối quan tâm tới gia đình, tộc người, vùng đất canh tác và miếng ăn

hàng ngày – những thứ hiếm hoi giữa vùng đất khốc liệt, quanh năm nắng

gió. Thế nhưng, cũng chính những con người bất hạnh, thiếu thốn đến cùng

cực đó sẵn sàng nhường chút tài sản ít ỏi còn lại của mình để giúp đỡ những

người thân. Phim không chỉ là câu chuyện về môi trường, biến đổi khí hậu

mà đó là câu chuyện về con người. Đây chính là lí do thôi thúc chúng tôi tìm

đến, ăn, ngủ, sống cùng để cảm và ghi lại cái tình người nồng hậu của họ”.

Ekip sản xuất phim

Ba mùa

Đạo diễn Phan Huyền Thư và những

nhân vật trong phim

Cảnh trong phim

(Xem tiếp trang 20)

Đăng Bền