Table of Contents Table of Contents
Previous Page  28 / 92 Next Page
Information
Show Menu
Previous Page 28 / 92 Next Page
Page Background

28

VTV

Văn hóa

Giải trí

Được biết

,

đằng nhà ngoại ông có

rất nhiều tên tuổi trong lĩnh vực nghệ

thuật như: nhạc sĩ Đặng Đình Hưng,

NSND Đặng Thái Sơn, nhà nghiên cứu

âm nhạc Đặng Hoành Loan… Điều này

chắc hẳn ít nhiều ảnh hưởng tới con

đường nghệ thuật của ông?

Nói như vậy cũng có một phần đúng.

Bố tôi họ Tào, một dòng họ vốn không

có nhiều người làm nghệ thuật nhưng bản

thân ông lại là họa sĩ. Còn họ Đặng bên

mẹ đúng là dòng họ của nghệ thuật. Tôi

gọi nhạc sĩ Đặng Đình Hưng bằng ông,

gọi nghệ sĩ Đặng Thái Sơn bằng chú, gọi

đạo diễn Đặng Tất Bình bằng cậu… nên

ít nhiều cũng có gen nghệ thuật từ những

tên tuổi ấy. Cũng từ môi trường ấy nên

ngay từ nhỏ, không khí nghệ thuật, đời

sống nghệ thuật nó ngấm vào mình một

cách vô thức. Bản thân tôi vốn yêu thích

âm nhạc và gia đình đã tạo mọi điều kiện

để tôi có thể thỏa mãn niềm đam mê ấy

dù hoàn cảnh kinh tế cũng không dư giả

gì. Năm tôi học cấp 3, một bác gái trong

dòng họ công tác ở Nhạc viện Hà Nội đã

“xui” tôi đi học nhạc và cho tôi mượn

một cây đàn. Cũng thời gian ấy, anh

Lương Nguyên đưa tôi đi học đàn…

Vậy là có rất nhiều lí do khách

quan thuận lợi để ông đến với âm nhạc?

Đúng. Thời ấy ngay cả nhạc sĩ Đặng

Đình Hưng cũng rất khuyến khích tôi đến

với âm nhạc. Năm 1976, tôi chính thức

nộp đơn dự thi vào Nhạc viện Hà Nội và

trúng tuyển.

Lúc ấy ông theo chuyên

ngành nào?

Lúc ấy tôi đã 19 tuổi, với môi trường

âm nhạc chuyên nghiệp thì coi như mình

là người học từ đầu. Tôi chọn Viola vì đây

là bộ môn mới du nhập vào Việt Nam. Nó

chứa đựng nhiều điều mới mẻ và thú vị.

Ngoài học đàn, tôi cũng dành nhiều thời

gian để tìm hiểu kiến thức ở nhiều lĩnh

vực khác. Tôi nghĩ, điều này là cần thiết

đối với những người làm nghệ thuật…

Nhưng rồi ông lại thành danh và

được biết đến nhiều với vai trò một

nhạc sĩ?

Ngay từ thời học đại học tôi đã luôn

mong muốn được làm cái gì đó là của

mình. Tôi luôn có thôi thúc được viết,

được nói lên cảm xúc của trái tim trước

những rung động của cuộc sống. Vậy là

mình cứ từng bước tìm tòi, khám phá đời

sống âm nhạc từ cách phối khí, chuyển

soạn dàn nhạc. Năm 1990, tôi đã soạn

thành công bản hòa tấu cho dàn nhạc bán

cổ điển của dàn nhạc giao hưởng. Đó là

một động lực rất lớn với cá

nhân tôi. Một thời gian

sau, tôi đã sáng tác

một số tác phẩm

nhạc phim trong

các bộ phim:

Cuốn sổ ghi

đời, Những

người sống

quanh tôi

viết nhạc cho

bộ phim nhựa

Bản tình ca

trong đêm

của đạo

diễn Nguyễn Hữu

Phần. Năm 1996, tôi

viết thành công bài hát

Biển

chiều

. Có thể nói, đây là bài hát đầu tiên

của tôi.

Có phải vì gắn bó rất lâu với

truyền hình mà rất nhiều sáng tác của

ông gắn liền với các phim? Khán giả

cũng ghi nhận ông là một trong những

nhạc sĩ viết nhạc cho phim thành

công nhất?

Trước khi về Đài Truyền hình Việt

Nam, tôi đã là một cộng tác viên rất

thường xuyên với VTV trong việc phối

khí và biên tập âm nhạc. Chính vì vậy, tôi

chuyển hẳn về Đài công tác cũng là điều

bình thường và rất tự nhiên. Về đây, tôi

càng có nhiều cơ hội để viết nhạc phim.

Đó vừa là công việc vừa là niềm cảm

hứng của cá nhân. Các bộ phim tôn bài

hát lên và ngược lại, các bài hát cũng tôn

những bộ phim đó lên. May mắn là nhiều

bài của tôi đã sống độc lập trong đời sống

âm nhạc và được nhiều người nhắc nhớ.

Điều đó phần lớn cũng nhờ truyền hình

bởi tính quảng bá rộng lớn và hiệu quả

mang tính đặc thù của lĩnh vực này. Khi

sáng tác, tôi luôn tâm niệm, đã viết thì

phải cố gắng viết hay, những giai điệu

mình viết ra phải là sự xúc động thực sự

của trái tim.

Là người sinh ra ở phố

nhưng trong rất nhiều tác

phẩm của mình, ông

lại viết về đề tài nông

thôn rất hay và xúc

động như:

Tình

đất, Người ơi

hãy về…

Sinh ra ở phố

nhưng những năm

học cấp một tôi đã

có một khoảng thời

gian tương đối dài sơ

tán tại quê ngoại, vốn là

một vùng quê miền Bắc.

Những cánh đồng lúa, rặng

tre làng, mùi trâu bò, mùi rơm rạ đã

tạo cho tôi một ấn tượng mạnh mà sau này

khi lớn lên, tôi gọi đó là “mùi kỉ niệm”.

Mà kỉ niệm thời ấu thơ thì ám ảnh và khắc

sâu lắm. Nhiều bài hát tôi viết về nông

thôn trong tâm thế của một người nhớ về

kỉ niệm, trả nợ ân tình mảnh đất đã nuôi

lớn mình thuở lên chín, lên mười. Ngoài

ra, một dạo VTV chiếu rất nhiều bộ phim

về đề tài nông thôn nên đó cũng là động

lực để tôi sáng tác. Thực ra, ai cũng có

một “khoảng trời nông thôn” trong trái tim

mình. Quan trọng là mình phải biết khơi

nó ra một cách chân thực và sống động.

Nhạc sĩ Tuấn Phương

Sáng tác từ sự

rung động của trái tim